Phần 1: Ngàn năm di hận.
Thiệu Long năm thứ ba, thái bình thịnh trị. Chuyện xảy ra ở phủ Kiến Xương.
Văn gia nguyên gốc người Hán, quốc thổ bị Mông Cổ chiếm cứ, buộc lòng sang An Nam mưu sinh. Họ Văn nổi danh trong ngành buôn trà, sản nghiệp phải kể là đồ sộ.
Trưởng nam Văn Ngọc, tính tình ôn hoà, tài họa thi phú nức tiếng kinh kỳ. Chàng từng được đặt cách vào học tại Quốc Tử Giám ba năm. Chỉ tiếc... phần số bi ai! Vừa cưới phu nhân chưa đầy nửa năm, Văn Ngọc lâm trọng bệnh. Chàng thường mất ngủ, tướng diện tiều tụy, xanh xao. Theo lời nô tỳ: "Cậu bị nữ quỷ ám hại."
Còn mời đạo sĩ, lão lắc đầu thở dài: "Người nợ nước Nam, nay nàng tới đòi, nên trả... phải trả!"
Chương 1:
Tôi không thể đem u uất trút lên đầu Thụy Mậu đành nén hận vào lòng, ngậm đắng nuốt cay, từ từ dung hòa đau khổ. Nhưng, kỳ thực câu trên chỉ là đang đùa! Bản chất tôi - một cây Vô Ưu.
Từ ngày nhập xác Khúc Thụy Tịnh Nhi, tôi càng xứng với hai chữ "vô ưu". Nếu gặp bi thương lập tức thích gì ăn nấy, đem tất thảy chuyện không vui cùng thức ăn tiêu hóa. Dẫu kẻ thù lớn, tình địch nhỏ hay bạc tình lang... qua một đêm tôi liền quên sạch sẽ.
Sáng ra, chung trà thấm giọng vừa kịp trôi qua cổ, Thụy Mậu đã hớt hãi chạy vào thu dọn hành lý. Nhìn mồ hôi lấm tấm trên làn da bánh mật, tôi chậm rãi hỏi nó: "Nhà Nguyên đánh đến nơi à?"
"Tiểu thư..." Thụy Mậu hốt hoảng xoay lưng, vọt qua bịt miệng tôi, nó nhíu đôi mày đậm đen: "Cô nói linh tinh coi chừng bị chém. Mà, việc sắp đổ xuống nhà chúng ta cũng nguy cấp như giặc đuổi đến nơi."
Giặc tới tướng ngăn, tôi đây còn chưa dao động, nô tỳ lại cứ khoái lao nhao. Tôi nhấp trà xong, nhỏm đứng dậy: "Trưa nay có lễ hội hoa, đích thân trụ trì chùa Trấn Quốc dẫn đầu đoàn diễu hành, ta nhất định phải xem."
Thụy Mậu lúc này khoác hai túi vải nặng trĩu, vội vàng nhào lại ôm chân tôi: "Em lạy cô... Văn gia dẫn rất nhiều người tới hỏi tội mình kìa. Cô còn tâm trạng xem hội ư...". Tôi chống cằm suy nghĩ, rốt cuộc bản thân đắc tội nhà họ lúc nào. Thụy Mậu thấy tôi chưa phản ứng càng lay mạnh hơn: "Ta mau về Khoái Châu ngay kẻo muộn."
"Ngươi... phiền... phiền quá!" Tôi nhăn mày, đẩy Thụy Mậu ra: "Người quan minh lỗi lạc có gì phải sợ?"
Tôi cảm giác đầu Thụy Mậu đập mạnh xuống đất, tiếng khóc im bặt. Sau này tôi biết, thì ra khi uất ức quá độ con người thường ngất xỉu tạm thời. Mặc kệ nha đầu dở hơi đó, tôi khoan thai bước xuống lầu. Buổi sáng, quán trọ chật kín, người ra kẻ vào nhộn nhịp vô cùng. Chẳng bù với Âm ty, quanh năm cô tịch.
Tôi chọn góc khuất gần cửa, chỗ quan sát lý tưởng, lại ít ai để ý.
"Bàn này của ta!" Tôi vừa cúi xuống phủi chỗ ngồi thì một đôi giày màu ngọc thạch chậm rãi xuất hiện cản tầm nhìn. Cảm giác không thuận mắt, tôi dẫm vào chiếc giày bên phải.
"Ngươi..." Giọng nói kẻ đó hằn sự tức giận.
"Ha... Ra là chân người sao?" Tôi xoay lưng, ngẩng đầu cười. Trước mặt lại là Văn nhị công tử. Hắn vẫn mặc thanh y, tóc búi cao để lộ gương mặt như tạc ra từ ngọc bảo. Từng đường mi, sóng mũi đến cằm dường được bà mụ cẩn thận chỉnh sửa. Thế gian, mỹ nam như thế thật hiếm thấy. Nhờ phúc cái sự "hiếm thấy" ấy mà góc khuất tôi chọn trở thành tâm điểm chú ý.
"Cô..." Văn Châu trong mắt phun ra sự bức bối.
"Chúng ta từng quen nhau à?" Tôi chậm rãi ngồi, từ từ gọi món ăn.
"Không quen!" Văn Châu phất tay áo, quay gót đi. Nhưng chưa quá ba bước, hắn vội vã lùi trở lại. Trên gương mặt vốn dửng dưng phản phất chút rối bời. Văn Châu mở quạt, che một bên má, cặm cụi uống trà của tôi.
"Này!" Tôi vừa mở miệng, hắn nhíu mày giơ năm ngón tay. Hàm ý uống một chén trả năm quan tiền. Tôi ậm ừ: "Công tử nợ ta năm lượng." Văn Châu trừng mắt, tôi ngó nghiêng trần nhà, nhẹ nhàng nói: "Hình như cô nương kia dẫn rất nhiều người tìm Văn nhị..."
Hắn thôi nhìn tôi, ngậm ngùi uống trà. May cho hắn, tôi không phải loại người hay thù vặt. Văn Châu trốn vị cô nương thanh tao thoát tục đằng kia, có thể đoán ra hắn đã gieo nợ phong tình. Là lừa thiếu nữ hay đoạt vợ người đây? Ai đó nói "Mỹ nam như tai họa", quả không sai!
Nàng ta hỏi chủ quán vài câu rồi lặng lẽ bỏ đi. Tôi đạp chân Văn Châu, hắn thở ra một hơi đầy tâm sự. Chuyện đời tư kẻ khác, tôi chẳng hứng thú hỏi tới, chỉ xòe tay đòi năm lượng bạc. Văn Châu không chút do dự đặt bạc lên bàn, đoạn đứng dậy vũ vũ tà áo cho ngay ngắn.
"Văn Châu!" Thanh âm tựa suối đầu nguồn, trong trẻo lẫn thuần khiết vang lên sau lưng. Như sợ hắn lẩn mất, nàng liền chạy đến. Do quá vội vàng, chân dẫm vào váy, nàng ngã chúi về phía trước.
"Chị dâu, cẩn thận chút!" Văn Châu vịn vai nàng, đỡ người đứng ngay ngắn. Tôi thoáng thấy tay hắn bịn rịn không muốn rời bờ vai nhỏ nhắn kia. Ra, chẳng phải đoạt vợ người mà là tương tư vợ anh cả.
"Chú ba, sao nỡ bỏ Văn gia mà đi. Chú có biết, cơ nghiệp trăm năm sắp sụp đổ dưới tay ả ta..." Giọng phu nhân bắt đầu thổn thức, nghẹn ngào.
"Chị dâu..." Văn Châu cố gắng tránh ánh mắt ươn ướt ấy. Trong lúc tình cờ, hắn dừng tia nhìn đó trên người tôi: "Chị dâu, ta đi theo cô nương của lòng mình. Nếu phải chọn lựa, ta thà bên giai nhân quên hết thảy chuyện đời." Vừa nói xong, Văn Châu tiến tới ôm vai tôi.
Tôi bất ngờ trừng mắt. Năm ngón tay hắn bấu nhẹ bắp tay. Tôi hiểu, thì thầm: "Văn nhị công tử lại thiếu ta năm mươi lượng." Tay Văn Châu khẽ run một cái. Tôi gật gù: "Phu nhân này, thật ra tôi và..."
Hắn ho khan cắt ngang. Tôi cười cười, tiếp: "Tôi và chàng là duyên tiền định."
Văn Châu ho liên tiếp mấy tiếng, phải nhấp trà nhuận khí. Văn phu nhân trước ngỡ ngàng bất động, sau ôn nhu hướng tôi nghiêm nghị: "Vậy, cô nên khuyên chú ấy về nhà mới phải..."
Tôi cảm giác lạnh. Văn Châu không rõ vui buồn nắm lấy tôi kéo đi. Hắn trước sau chẳng nhìn Văn phu nhân thêm một lần nào. Giữa họ có đơn thuần như những gì tôi đang thấy...
________________
- Thiệu Long: Niên hiệu Trần Thánh Tông (1258 - 1272).