Giới thiệu truyện dài:
Đoá sen bên hồ Tả Vọng
Tác giả:
Linhduahau
Tôi đọc truyện này khi cơn ghiền xuyên không bùng phát vào năm 2014. Xuyên không, lại còn là sử Việt, mà hơn hết lại vào quãng thời gian Lê - Trịnh - Nguyễn phân tranh. Cái thế kỷ 18 đầy biến loạn ấy tôi đã đọc trong Sách giáo khoa bao nhiêu lần, rồi lại được đọc trong gia phả dòng họ thêm n lần nữa. Vậy là bản tính tò mò lại trỗi lên. Đọc thôi.
Truyện nói về một cô gái vượt thời gian (dĩ nhiên, truyện xuyên không mà), linh hồn bị lạc về thế kỉ 18 và trở thành con gái thứ của Quận công Huy - Quan trấn thủ trấn Nghệ An dưới triều chúa Trịnh. Vậy là nghiễm nhiên cô nàng trở thành Hoàng Thị Đinh Thanh, nhị tiểu thư nhà quan lớn. Cô nàng bắt đầu tiếp nhận và hoà nhập với cuộc sống chung quanh mình. Thế nhưng định mệnh lại cho cô gặp gỡ và yêu thương một trong những nhân vật trọng yếu của thời đại này: Trịnh Khải.
Tôi tự hỏi: Nếu như Đinh Thanh biết được Trịnh Khải là người sau này sẽ nối nghiệp Chúa, cô có mặt dày mà làm quen với anh không? Có lẽ là không, vì với bản tính nhút nhát và những kiến thức từ thế kỉ 21 về thời đại này, tôi nghĩ rằng cô sẽ tìm mọi cách bảo vệ mình, lánh xa binh biến mà sống một cuộc sống bình yên.
Thế nhưng tôi không phải là mụ tác giả. ^^ (Xin lỗi
Linhduahau vì đã gọi cậu là mụ nhé)
Mụ ta đã đánh một tiếng sét ái tình vào Đinh Thanh và Trịnh Khải trước khi họ biết được thân phận thật sự của nhau, để trái tim hai người dần dần nảy một hạt mầm tình yêu nhỏ bé, nhưng vững chắc.
Thế nhưng giữa cái thời binh biến loạn lạc ấy, họ sẽ làm gì để bảo vệ tình yêu của mình khi chính họ là phiên bản Romeo và Juliet?
Giữa vương quyền và tình yêu, Trịnh Khải sẽ chọn điều gì?
Liệu Đinh Thanh có đủ sức để thay đổi bánh xe lịch sử, hay sẽ bị cuốn vào và nghiền nát?
Tôi không biết. Tôi không thể tự mình trả lời những câu hỏi này khi mà tất cả ý tưởng còn đang trong tay mụ tác giả và mụ ta chỉ mới viết đến chương 46 với tốc độ ốc sên bò và đã ba tháng rồi mà chưa có chương mới. >.<
Một phần nữa làm tôi yêu thích đó là truyện được chuẩn bị rất lĩ càng khi tác giả đã tự trang bị cho mình rất nhiều kiến thức lịch sử. Rất thuần Việt. Từ trang phục, cách nói chuyện hay ngôn từ đều dùng những từ thuần Việt chứ không như những truyện ngôn tình Trung Quốc đang tràn ngập thị trường. Hơn nữa, lối dẫn truyện khá hay và lôi cuốn, câu văn mượt mà, miêu tả sinh động đã góp phần làm cho người đọc cảm thấy hấp dẫn hơn.
Tôi nghĩ nếu Dưa trau chuốt lại và gửi bản thảo thì có lẽ tôi sẽ được cầm trong tay cuốn sách sớm thôi. Có lẽ tôi sẽ đọc nó một lượt vào một buổi chiều nắng đẹp, hồi hộp và tò mò lật từng trang sách cho đến khi mỉm cười mãn nguyện trước một cái kết HE. (Hy vọng là thế)
K.M