Giới thiệu truyện dài:
Vạn Dặm Xuân
Tác giả:
Bí Bứt Bông
"Chị Bí viết truyện lịch sử hay lắm."
Đó là suy nghĩ của tôi khi quyết định đọc truyện này. Tôi thích cách chị kéo những nhân vật lịch sử bước ra từ trang sách khô khan và kể cho tôi nghe về cuộc đời, hoặc một phần trong cuộc đời của họ. Vậy nên tôi không suy nghĩ gì nhiều mà nhảy rầm một phát xuống cái hố Vạn Dặm Xuân chưa hoàn của chị.
Tôi thích cái cách giới thiệu truyện của chị. Đậm chất thơ và có một cái gì đó quyến rũ lạ. Không phải là những dòng giới thiệu dài loằng ngoằng, cũng không phải là những dòng tóm tắt truyện. Chỉ đơn giản là một bài thơ và một dòng chữ ngắn gọn, gợi nên cho người đọc một sự tò mò lớn.
Truyện của chị Bí được đầu tư kỹ càng lắm. Chị tra cứu rất nhiều nguồn lịch sử nên tôi khá là an tâm khi đọc truyện chị. Cách viết giản dị nhưng lôi cuốn, từ ngữ thuần Việt và cách chị miêu tả rất hấp dẫn người đọc. Từ tâm lý nhân vật cho đến những chi tiết trong truyện đều được bàn tay của chị nhào nặn (đánh máy) kỹ càng. Tôi có thể thấy được Đình Phương, có lúc thông minh, khi nhỏ nhen, ích kỷ, lúc lại gan dạ, khi lại ngốc nghếch đến không nhịn được cười. Và đa phần những bản tính đó được bộc lộ trước mặt Phạm Nguyên - vị hoàng đế trẻ tuổi phải che giấu đi tài năng cũng như những cảm xúc thật của mình để có thế sinh tồn trong chốn hoàng cung đầy rẫy cạm bẫy.
Thật ra Đình Phương không hẳn là kiểu nhân vật nữ tôi yêu thích. Nó không phải kiểu công chúa, nhưng cũng không phải là yêu nữ như trong truyện ngôn tình. Đình Phương chỉ đơn giản là một đứa con gái, giả trai và tự hào rằng không ai biết nó là gái trong khi anh nam chính nhà ta đã biết từ đời nào rồi, và chỉ giả vời không biết để thoả mãn nó mà thôi. ^^
Đình Phương thông minh, nhưng nó lại dùng sự thông minh đó để bảo vệ an toàn cho chính mình chứ không phải là cho nhân vật nam chính như những truyện khác. Nó thông minh như vậy, có lúc rất dũng cảm như vậy nhưng lại có những khi ngốc nghếch không thể tả. Và cái cách chị Bí biến những điều ngốc nghếch của nó trở thành những nụ cười làm tan đi phần nào căng thẳng trong mạch truyện làm tôi xiêu lòng và thích nó. Suy cho cùng, Đình Phương vẫn còn là một đứa trẻ.
Phạm Nguyên thì khác. Nó là một nửa người lớn, một nửa trẻ con trong vai một vị vua bù nhìn. Có lẽ, những âm mưu trong chốn hoàng cung đã làm cho nó như chim sợ cánh cong, đi từng bước tính từng bước. Và việc nó yêu thích, bảo vệ Đình Phương có lẽ cũng xuất phát từ một phần lương thiện trong lòng mình. Tôi nghĩ nó sẽ là nam chính trong truyện này, vì Đình Phương đã chọn đứng về phía nó. Không biết Đình Phương có yêu thích nó hay không, nhưng trong những lần hai đứa đùa vui, tôi cảm thấy chúng trở nên thuần khiết và đáng yêu lạ.
Không dài dòng, không hoa mỹ dù truyện nói về chốn cung đình hoa lệ, chị Bí đã rất cao tay khi từng bước vạch ra những biến cố lịch sử. Từng chút một, chị làm tôi bị cuốn vào câu chuyện của chị. Không màu mè, chị đang vẽ một bức tranh sống động về thời Lê Sơ nước ta mà trong đó, có hai đứa trẻ nắm tay nhau đi giữa thời bình đầy loạn lạc.
Trích chương 6:
Tôi cầm ô đi cạnh Phạm Nguyên. Nhân lúc không có ai nhìn, bèn tranh thủ ghé sát cậu ta: “Điện hạ, ăn mứt không?”
Cậu ta không đáp, chỉ chìa hai ngón tay ra.
Tôi rút xâu mứt giấu trong bọc giấy giắt ở thắt lưng ra, len lén dúi vào tay cậu ta, mắt lấm lét nhìn tổng quản Cung đang đi phía trước.
Tổng quản Cung đằng hắng, nghiêm giọng nhắc: “Đình Phương, thái tử vẫn còn đang thay răng.”
Tôi sợ lại bị phạt ăn hết một bao mứt như tháng trước, nên vội vã rụt tay lại, đưa xâu mứt lên miệng xử lý ngay tại chỗ.
“Dám ăn? Biết tay ta!” Phạm Nguyên liếc mắt, gầm gừ đe doạ.
K.M