Hoàn thành Đỗ Vi, anh chờ em - Hoàn thành - Diệp Lam

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Bon chen lắm mới định quyết định đăng chương 10 trong ngày hôm nay để ăn chơi cho nó thoải mái!
Chúc mọi người đọc truyện thư giản và vui vẻ nhé!:-*
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Chương 10: Những kẻ yêu thầm

Trong thang máy đặc biệt dẫn lên tầng lâu hai mươi lăm. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn dài, gương mặt trái xoan, trang điểm kỹ lưỡng và mặc bộ đồ công sở màu đen bó sát khoe ra đường cong cuốn hút. Trên tay cô ta đang cầm một quyển sổ cùng màu trang phục, chỉ cần nhìn sơ cũng dễ dàng nhận ra cô ta đang rất căng thẳng.

Đứng bên cạnh cô ta là một người đàn ông gương mặt sáng láng, đầu tóc và trang phục gọn gàng cũng không thể giấu được lo lắng: “Thế Nam, anh có chắc là tổng giám đốc cho phép chung tôi lên đây?”

Thế Nam quay đầu lại, nhìn hai người một nam một nữ đang căng thẳng đến đổ mồ hôi hột. Cười nói chắt nịch: “Hai người yên tâm, tôi có mười lá gan cũng không dám chọc phá vô bổ kiểu đùa giỡn ấy.”

Cô gái tóc xoăn dần thả lỏng người, nhìn vào gương trong thang máy với cặp mắt sâu thẳm. Thật ra thì cô đã làm việc trong công ty này hơn một năm, nhưng cũng chỉ một hai lần được nhìn thấy tổng giám đốc. Lần đầu gặp anh ấy là dịp kỷ niệm năm năm thành lập công ty. Tuy chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng cô không thể nào ngăn được nhịp tim đập liên hoàn của mình.

Kể từ đó, cô luôn ôm ấp bóng hình anh vào tim suốt ngày nhung nhớ. Với tính cách lạnh lùng không đoái hoài đến phụ nữ xung quanh càng khiến cho cô muốn chinh phục anh hơn. Cô cố gắng hoàn thiện bản thân mình, nâng cao trình độ để mong có được như ngày hôm nay, được đứng gần anh và được anh chú ý đến.

Đang miên man suy nghĩ, cô bỗng giật mình khi nghe tiếng Thế Nam thúc giục: “Còn đứng đó mơ mộng gì thế? Nhanh lên.”

Bước vào cửa phòng, tim cô đập nhanh hồi hộp không thể kiểm soát khi được tiếp xúc gần anh như vậy. Cô cẩn thận đảo mắt quan sát xung quanh, di chuyển điệu đà tiến lại gần bàn làm việc của Dương Hoàng: “Chào tổng giám đốc.”

Người đàn ông đi chung cũng nhanh miệng chào Dương Hoàng một cách máy móc, sắc mặt anh ta hơi tái xanh do qua căng thẳng.

Dương Hoàng mắt vẫn không rời màn hình vi tính, trả lời lạnh lùng: “Hai người hãy cố gắng hỗ trợ cho Đỗ Vi.”

Đỗ Vi đang ngồi trên ghế sô pha ngâm cứu tài liệu trên tay. Nghe nhắc đến tên mình, cô liền đứng dậy cười dịu dàng: “Xin chào, tôi là Đỗ Vi!”

Cô gái tóc xoăn cũng cười xinh đẹp đáp trả: “Tôi là Ngọc Loan.”

Người đàn ông đi theo cũng cười híp mắt, tỏ vẻ thân thiện: “Chào em Đỗ Vi, anh là Bình Minh.”

Sau cuộc chào hỏi khá lịch sự, họ bắt đầu tập trung vào công việc của mình. Đỗ Vi đưa laptop trước mặt mình cho Ngọc Loan và Bình Minh xem, sau đó nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi đã xem qua tài liệu trong phong thư, tất cả có mười lăm trang, và một bức thư viết bằng tay.” Vừa nói cô vừa đưa bức thư bằng tiếng Nga cho hai người họ: “Tôi đã tranh thủ dịch và đánh máy, hai người kiểm tra lại đi.”

Ngọc Loan và Bình Minh nhìn Đỗ Vi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Từ lúc gọi họ lên đây chỉ mất khoảng hai mươi phút, vậy mà cô ấy đã dịch xong một bức thư tay bằng trang giấy A4? Vừa rồi còn nghe Thế Nam bảo cô ấy cũng chỉ biết sơ thôi, đấy chẳng phải quá khiêm tốn?

Nhìn dòng chữ trong bức thư, cả hai đều ngu người nhìn Đỗ Vi trông có vẻ không thể đọc được. Như đoán ra được điều đó, Đỗ Vi cười dịu dàng: “Hai người hãy đọc bài dịch của tôi, nếu thấy hợp lí và trôi chảy thì hãy photo rồi nộp cho tổng giám đốc.”

Ngọc Loan và Bình Minh thở phào nhìn nhau, rồi chăm chú đọc phần dịch của Đỗ Vi.

Đỗ Vi đưa tay lấy một cuốn từ điển khá dày, ánh mắt như hiện lên điều gì đó suy tư. Thật ra vừa rồi, cô chỉ muốn thử xem năng lực của họ thế nào để biết mà phân chia công việc. Nhưng theo tình hình cho thấy, họ không thế đọc được nhiều chữ, hẳn chỉ có thể tra từ điển và đánh máy thôi.

***

Từ nhỏ Đỗ Vi đã rất có hứng thú với ngôn ngữ nước ngoài. Vì thế mẹ đã cho cô học qua sáu thứ tiếng thông dụng nhất thế giới, trong đó có tiếng Nga. Tuy không sử dụng thường xuyên, nhưng cô vẫn nhớ rất chính xác. Chỉ có nhiều từ chuyên ngành không biết, nên cần phải mất thời gian tra từ điển.

Nhìn thấy Đỗ Vi đang tập trung, Ngọc Loan do dự hỏi: “Tôi không tra được từ này.”

Đỗ Vi dời mắt khỏi trang tài liệu, cất giọng nhẹ nhàng: “Những từ không biết cứ ghi chú lại đó, tôi sẽ tra sau.”

Ngọc Loan lau mồ hôi nhìn Đỗ Vi: “Thật ngại quá, lại làm phiên cô rồi.”

“Không có chi.”

Công việc cứ thể mà diễn ra suốt bốn giờ liền. Càng làm việc với Đỗ Vi, Ngọc Loan càng cảm thấy mình như một con ngốc, như ếch ngồi đáy giếng lúc nào cũng đắc ý tự cho là mình tài giỏi. So với Đỗ Vi mà nói, thì dù có cố gắng vài năm nữa cũng chưa chắc có thể bằng cô ấy hiện tại.

Với cách làm việc chuyên nghiệp, mọi ý kiến đóng góp Đỗ Vi đều lắng nghe và phân tích hợp lí. Kế hoạch làm việc được lập ra một cách rõ ràng và logic, nên công việc thuận theo đó mà rất suôn sẻ nhanh chóng.

“Chỉ còn vài trang nữa thôi. Đỗ Vi, em giỏi thật đấy!” Bình Minh ngồi cười híp mắt khen ngợi Đỗ Vi không ngớt lời.

Đỗ Vi cười trang nhã vui vẻ: “Anh quá lời, công sức chung của mọi người mà.”

Ngọc Loan cười ngọt ngào, đưa mắt nhìn về hướng bàn làm việc của Dương Hoàng. Bất chợt hai má cô nóng rang khi thấy anh đang nhìn về hướng mình, niềm vui chưa được vài giây thì sắc mặt cô bỗng sầm xuống khi thấy trong mắt anh chỉ hướng về một người con gái khác. Một cảm giác khó chịu chẳng thể nói nên lời. Ghen ư? Cô làm gì có quyền để ghen chứ?

“Em đói chưa?” Dương Hoàng cất giọng trầm ấm hỏi.

Đỗ vi mắt vẫn đang dính vào hai trang cuối cùng, trả lời qua loa: “Đói, nhưng làm xong việc ăn sẽ ngon hơn.”

Dương Hoàng khẽ mỉm cười: “Theo ý em vậy!”

Ngọc Loan ngồi cạch dùng ánh mắt không khỏi ganh ty nhìn Đỗ Vi. Nếu anh ấy cũng quan tâm đến cô như vậy thì tốt biết mấy! Chỉ tiếc là, từ lúc cô vào phòng cho đến giờ, ngay cả một cái liếc mắt nhìn con không nhận được huống hồ là quan tâm.

Cô cười khổ than thầm: Cô gái này, quả thật có phúc mà không biết hưởng mà!
Chương 9 << >> Chương 11
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
đầu tóc và trang phục gọn gàn
-> Gọn gàng.
nhìn hay người một nam một nữ đang căng
-> Hai người.
cho phép hai người họ vào.”
-> Thừa dấu " rồi này. :3
Vừa rồi, tôi đã xem sơ qua tài liệu trong phông thư
-> Phong thư.
Dường như đón ra được điều đó,
-> Đoán ra.
sáu thứ tiếng thông dụng nhất thế giớ
-> Thế giới.
Ngọc Loai lau mồ hôi nhìn Đỗ Vi:
-> Loan.
dù có cô gắng vài năm nữa cũng không biết có
-> Cố gắng.
Với cách làm việc chuyên nghiêp,
-> Nghiệp.
rất suông sẻ và nhanh chóng.
-> Suôn.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ nghĩ
-> Nghỉ.
ngay cả cái nhìn con không nhận
-> Còn.
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Tác giả vì sự nghiệp ăn chơi nên bỏ bê chương này phỏng? :3 :-w.
Hi hi, nàng thông cảm! Thân ta ngồi vừa làm việc vừa trốn đánh máy. Dân tình hóng qua nên phải chạy chứ không bò nữa!;));))
 

songgiocuocdoi

Gà tích cực
Tham gia
10/10/14
Bài viết
117
Gạo
0,0
Chương 10: Những kẻ yêu thầm

Trong thang máy đặc biệt dẫn lên tầng lầu hai mươi lăm. Một cô gái tóc xoăn dài, gương mặt trái xoan, trang điểm kỹ lưỡng, mặc đồ công sở màu đen bó sát khoe ra đường cong cuốn hút, trên tay đang cầm một quyển sổ cùng màu trang phục, chỉ cần nhìn vào có thể dễ dàng nhận ra cô ta đang rất căng thẳng.

Bên cạnh là một người đàn ông, gương mặt sáng láng, đầu tóc và trang phục gọn gàng. Cũng không giấu được lo lắng hỏi: "Thế Nam, anh có chắc là tổng giám đốc cho phép chúng tôi lên đây?”

Thế Nam quay đầu lại, nhìn hay người một nam một nữ đang căng thẳng đến đổ mồ hôi hột. Cười nói giọng chắc nịt: “Hai người cứ yên tâm, tôi có mười lá gan cũng không dám chơi trò chọc phá vô bổ kiểu đùa giỡn ấy.”

Cô gái tóc xoăn cũng dần thả lỏng người, nhìn vào gương trong thang máy với cặp mắt sâu thẳm. Thật ra thì cô đã làm việc trong công ty này hơn một năm, nhưng cũng chỉ một hai lần được nhìn thấy tổng giám đốc. Lần đầu tiên gặp mặt anh ấy là dịp kỷ niệm năm năm thành lập công ty. Tuy chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng cô không thể nào ngăn được nhịp tim liên hoàn của mình được.

Kể từ đó, cô luôn ôm ấp bóng hình anh vào tim suốt ngày nhung nhớ. Với tính cách lạnh lùng không đoái hoài tới phụ nữ xung quanh càng khiến cho cô muốn chinh phục anh. Cô làm mọi cách để nâng cao trình độ của mình để mong có một ngày như hôm nay, được đứng gần anh và được anh chú ý đến.

Đang miên mang suy nghĩ, cô giật mình nghe tiếng Thế Nam thúc giục: “Còn đứng đó mơ mộng gì thế, nhanh lên.”

Thế Nam nhanh chóng bước vào trước thông báo. Khi được sự cho phép của Dương Hoàng anh mới cho phép hai người họ vào.

Vừa bước vào phòng, cô gái tóc xoăn cẩn thận quan sát xung quanh. Lần đầu tiên được tiếp xúc gần anh như vậy khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Di chuyển điệu đà tiến lại gần bàn làm việc của Dương Hoàng: "Chào tổng giám đốc."

Người đàn ông đi chung cũng nhanh miệng chào Dương Hoàng một cách vô cùng máy móc.

Dương Hoàng mắt không rời màn hình vi tính trả lời: “Hai người hãy cố gắng hỗ trợ cho Đỗ Vi.”

Đỗ Vi đang ngồi trên ghế sô pha ngâm cứu tài liệu trên tay. Nghe nhắc đến tên mình, cô đứng dậy cười tươi chào hỏi: “Xin chào, tôi là Đỗ Vi.”

Cô gái tóc xoăn cũng cười xinh đẹp trả lời lại: “Xin chào, tôi là Ngọc Loan.”

Người đàn ông đi theo cũng cười híp mắt nhìn Đỗ Vi: “Chào Đỗ Vi, tôi là Bình Minh.”

Sau cuộc chào hỏi khá lịch sự, họ bắt đầu tập trung vào công việc của mình. Đỗ Vi đưa laptop của mình cho Ngọc Loan và Bình Minh, sau đó nghiêm túc nói: “Vừa rồi, tôi đã xem sơ qua tài liệu trong phong thư. Tổng cộng có mười lăm trang, trong đó có một bức thư được viết bằng tay.” Vừa nói cô vừa đưa bức thư bằng tiếng Nga cho hai người họ: “Tôi đã tranh thủ dịch và đánh máy rồi, hai người kiểm tra lại đi.”

Ngọc Loan và Bình Minh nhìn Đỗ Vi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Từ lúc gọi họ lên chỉ mất khoảng hai mươi phút, vậy mà cô ấy đã dịch xong một bức thư tay bằng tờ giấy A4? Vừa rồi còn nghe Thế Nam bảo cô ấy cũng chỉ biết sơ thôi, đấy chẳng phải quá khiêm tốn?

Nhìn những hàng chữ trong bức thư, cả hai điều ngu người nhìn Đỗ Vi. Họ quả thật không thể nào đọc được. Dường như đón ra được điều đó, Đỗ Vi cười dịu dàng nói: "Hai người hay đọc bài dịch của tôi, nếu cảm thấy hợp lí và trôi chảy thì hay photo rồi nộp cho tổng giám đốc."

Ngọc Loan và Bình Minh thờ phào nhìn nhau, rồi chăm chú đọc phần dịch của Đỗ Vi.

Vừa rồi, Đỗ Vi chỉ muốn thử xem trình độ của họ như thế nào để biết mà phân chia công việc. Nhưng theo tình hình cho thấy, họ không thể đọc được chữ nhiều. Hẳn là chỉ có thể tra từ điển và đánh máy thôi.

***

Từ nhỏ Đỗ Vi đã rất có hứng thú với các ngôn ngữ nước ngoài. Vì thế mẹ đã cho cô học sáu thứ tiếng thông dụng nhất thế giới, trong đó có tiếng Nga. Tuy không sử dụng thường xuyên, nhưng cô vẫn nhớ rất chính xác. Chỉ có nhiều từ chuyên ngành không biết, nên cần phải mất thời gian tra từ điển.

Nhìn thấy Đỗ Vi đang tập trung Ngọc Loan do dự hỏi: “Tôi không tra được từ này.”

Đỗ Vi nói giọng nhẹ nhàng: “Từ nào cô không tra ra thì cứ ghi chú lại đó, tôi sẽ tra sau.”

Ngọc Loan lau mồ hôi nhìn Đỗ Vi: “Thật ngại quá, lại làm phiền cô.”

“Không có chi.”

Công việc cứ như thế mà diễn ra suốt bốn tiếng liền. Càng làm việc với Đỗ Vi, Ngọc Loan lại càng cảm thấy mình như một con ngốc. Giống ếch ngồi đáy giếng, lúc nào cũng tự đắc cho mình là giỏi. So với Đỗ Vi mà nói, dù có cô gắng vài năm nữa cũng không biết có bằng một nửa cô ấy không.

Với cách làm việc chuyên nghiệp, mọi ý kiến đóng góp Đỗ Vi đều lắng nghe và phân tích hợp lí. Kế hoạch làm việc được lập ra một cách logic, nên công việc diễn ra rất suôn sẻ và nhanh chóng.

“Hay quá, chỉ còn hai trang nữa thôi ta được ăn cơm rồi.” Bình mình đột ngột la vọng trong không trung. Sau đó, lại ôm miệng nhìn Dương Hoàng: “Xin lỗi, tổng giám đốc.”

Dương Hoàng quay sang nhìn Bình Minh: “Không sao! Tôi đã gọi thức ăn rồi, nếu đói thì dừng lại ăn xong rồi tiếp tục làm.”

Bình Minh vội vã trả lời: “Còn một tiếng nữa mới đến giờ nghĩ trưa, sau khi hoàn thành rồi chúng tôi sẽ ăn."

Dương Hoàng không nói gì quay sang nhìn Đỗ Vi hỏi: “Em đói chưa?”

Đỗ Vi mắt đang dính vào hai trang giấy cuối cùng, trả lời qua loa: “Đói, nhưng làm xong việc sẽ ăn ngon hơn.”

Dương Hoàng khẽ mỉm cười: “Vậy thì theo ý em.”

Ngọc Loan ngồi cạnh dùng ánh không khỏi ganh tỵ nhìn Đỗ Vi. Nếu anh ấy, cũng quan tâm đến cô như vậy thì tốt biết mấy. Chỉ tiếc là, từ lúc cô vào phòng đến giờ, ngay cả cái nhìn con không nhận được huống hồ là quan tâm.

Cô cười khổ nhìn Đỗ Vi, cô gái này quả thật có phúc mà không biết hưởng mà!
Chương 9 << >> Chương 11
Sếp sủng nàng ấy quá nha. Thế mà như vậy ta mơi thích!:-*
 

songgiocuocdoi

Gà tích cực
Tham gia
10/10/14
Bài viết
117
Gạo
0,0
Hi hi, nàng thông cảm! Thân ta ngồi vừa làm việc vừa trốn đánh máy. Dân tình hóng qua nên phải chạy chứ không bò nữa!;));))
Sao em trâu thế? Vừa làm việc vừa viết mới hay... Mấy bữa nay ra truyện nhanh, đọc thỏa mãn dễ sợ!>:D<
 
Bên trên