Kế hoạch tình đầu - Cập nhật - MiO

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ôi chao, chương này lại làm ta thêm "hảo hảo" phần tình cảm cho nam chính Minh Duy kia rồi!!
 

Màu Nắng

Gà tích cực
Tham gia
4/11/14
Bài viết
86
Gạo
0,0
Dễ thương quá cơ. Hồi bé mình cũng như cô nữ chính này này. Giờ nhớ lại buồn cười ghê luôn. :">
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Ôi chao, chương này lại làm ta thêm "hảo hảo" phần tình cảm cho nam chính Minh Duy kia rồi!!
Thật sự là ban đầu mình không thích nổi, vậy mà không biết tại sao bây giờ lại...

Dễ thương quá cơ. Hồi bé mình cũng như cô nữ chính này này. Giờ nhớ lại buồn cười ghê luôn. :">
Có những điều vốn dĩ rất bình thường tronng quá khứ nhưng lại làm mình nhớ hoài, phải không?
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 3.

Facebook báo: Bạn có một tin nhắn mới từ Heo Ăn KiêngThứ Bảy tuần này họp lớp nha bạn hiền. Vào trường điểm rồi mà trốn hoài là không được nha! Vậy người ta gọi là chảnh đó nha!”

Tôi ngán ngẩm nhìn mấy dòng trên khung inbox. Ghét quá đi! Họp lớp gì đó… vô cùng xàm! Tôi đã cố tình lảng tránh những tin nhắn kiểu này không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà hôm nay lại…

Gặp nhau làm gì? Gặp để bới móc, mỉa mai, nói bóng nói gió thì gặp làm gì? Nhưng tôi lại không muốn bị gọi là “chảnh”, trong khi tôi làm gì có cái cá tính đó! Đúng là cái bọn đặt điều, muốn ép người khác đi họp lớp có cần làm thế không?

Tôi sẽ đi, để xem những “người bạn cũ” sẽ “tiếp đãi” nhau như thế nào!

Mặc dù trong lòng khẳng định như vậy, nhưng tôi vẫn e dè, sợ lỡ may mình hành xử không tốt thì hậu quả sẽ…

“Bà nghĩ xem tôi có nên đi họp lớp không?”

“Tụi nó nói vậy mà bà không đi là hơi bị mệt đó nha!”

“Nhưng mà…”

“Mà không đi cũng không sao đâu! Tại vì cũng ít gặp mặt quá mà, mặc kệ tụi nó đi.”

“Nói chung là tôi nên đi hay không nên đi đây? Bà cho một đáp án cụ thể coi!”

“Nói chung là… tôi cũng không biết nữa!”

Trời! Thật là sai lầm khi tới xin ý kiến bà Sếu. Có lẽ tôi lại quên mất bà Sếu là trùm do dự rồi. Tôi sẽ tự quyết định, cứ đi tới đó, nếu cảm thấy không hài lòng thì tôi sẽ ra về.

Năm giờ chiều thứ Bảy, sau khi lê lết tấm thân mệt mỏi từ trường ra tôi liền cấp tốc đạp xe như điên tới chỗ hẹn. Chỗ hẹn là một quán coffee mới mở, trang nhã, lịch sự, dễ chịu và… rất đắt tiền. Trên người tôi còn mặc nguyên bộ đồng phục, càng lúc càng cảm thấy mình ở dơ ngoài sức tưởng tượng. Không biết tụi nó có mặc đồ đẹp không nữa? Ai cũng mặc đồ đẹp, chỉ có tôi mặc đồ đồng phục sẽ mất mặt dữ lắm!

“Kem! Kem! Ở bên đây nè!” Tôi còn đang lớ ngớ thì tiếng một đứa chanh chua chát chúa vang lên và… ai cũng nhìn tôi như người ngoài hành tinh vậy. Hic!

“Tới rồi! Biết rồi! Có cần gào giữa đường vậy không?” Tôi ngại ngùng cắm đầu bước vào, ngồi phịch xuống ghế, chẳng có chút gì gọi là dịu dàng. Vậy mà, còn chưa kịp nhìn tới cái menu ra sao thì…

“Trời ơi! Cũng bày đặt mặc đồng phục trường đi nữa. Có cần khoe khoang dữ vậy không?” Một đứa bạn (từ trước đến nay chẳng ưa ai, kể cả tôi) lên tiếng. Tôi hít một hơi, cố gắng mỉm cười hòa nhã:

“Mới đi học về mà!”

“Ờ! Học nhiều vậy chắc học giỏi lắm ha?! Phải rồi, bạn Kem lớp mình đó giờ có tiếng là làm siêng mà! Còn bị khống Toán nữa không bạn?”

Giọng châm biếm mỉa mai ngày càng lộ rõ, điệu bộ chua ngoa như mấy mụ hay ghen chồng làm tôi càng lúc càng thấy khó chịu. Chẳng lẽ mới bước vào chưa đầy mười lăm phút lại bỏ về sao?

“Hết khống Toán rồi!” Tôi miễn cưỡng lên tiếng. Nhưng càng nhân nhượng thì kẻ kia lại càng lấn tới:

“Sao nghe nói bị khống môn gì mà?! Bạn bè cũ với nhau thôi, có gì cứ chia sẻ cho bớt nặng lòng! Đừng tự làm khổ mình, ép bản thân ra vẻ như vậy!”

Tôi sắp điên lên rồi, nhịn xuống, nhả ra hai chữ cay cú: “Khống Văn!”

“Thôi! Thôi! Dẹp đi! Họp lớp nói chuyện chơi cho vui, xả stress mà tụi bây bàn chuyện học hành chán quá đi!... Bộ con Ngân không đi hả? Chán ghê! Họp lớp mà lần nào cũng có mười mấy đứa đi. Buồn ghê!”

“Chứ mày muốn bao nhiêu đứa? Bốn mươi đứa đi hết à?!”

Tôi im lặng, cố gắng hết sức để đem mình “tàng hình” đi, cố gắng không tham gia vào cuộc trò chuyện để tránh bị vạ lây những chuyện thị phi. Chỉ cần có thể qua ải họp mặt này thì xem như tôi tránh được một kiếp nạn rồi.

“Kem! Sao mày không nói gì hết vậy?” Con bạn hồ hởi bắt chuyện. Ai mượn nó bao đồng thế không biết nữa?!

“Ờ… Thì…”

“Chắc khinh thường tụi mình đó mà!” Kẻ kia lại lên tiếng. Tôi không nhẫn nhịn nổi, nói bóng gió một câu: “Có thấy nãy giờ mày toàn phát ngôn thay thế cho tao không? Tao có trả lương cho mày đâu?”

Kẻ đó cũng biết điều mà ngậm miệng lại. Chỉ là… ánh mắt đó như muốn xé tan xác tôi ra. Tôi cũng chỉ nhìn thẳng vào mắt nó một chút rồi quay đi. Với những hạng người thế này, không cần tôi ra tay sớm muộn gì nó cũng gặp quả báo.

Nó: “Kem! Có bạn trai chưa?”

Tôi: “Hả? Hả? Gì cơ?”

Nó: “Bạn trai! Có bạn trai chưa? Đừng nói là vẫn còn... F.A nha?! Tụi này nhìn điên điên vậy thôi chứ có người yêu hết rồi đó nha!“

Theo quan niệm sống của tôi, độc thân là một điều gì đó vô cùng tuyệt vời. Ai chẳng muốn tự do, đúng không? Chẳng ai muốn đeo một cái xiềng giả danh yêu thương lên người cả! Vậy tại sao cứ gặp mặt lại hỏi một câu “Còn F.A không?“, một câu hỏi làm người khác khó chịu như vậy?!

Theo những gì tôi biết, lũ bạn lang sói này chẳng dễ dàng gì buông tha cho một chuyên mục hấp dẫn như thế. Nên, nếu tôi trả lời “Không“ thì e ra chẳng may cho tôi chút nào. Tôi sẽ bị cười nhạo đến ngáp ngáp mất! Nhưng nếu trả lời “Có“ thì tôi phải đào ở đâu ra một người bạn trai đây?

Tôi : “Có! Nghĩ sao mà hỏi vậy?! Chẳng lẽ tôi thế này lại không có bạn trai sao?“ Tôi cười hì hì, nói qua loa. Dù sao cũng không học chung trường, khó mà điều tra được.

Những đứa còn lại như bắt đúng tần sóng, nhao nhao cả lên, xúm lại xâu xé tin tức của tôi :

“Thế nào? Người đó thế nào?“

“Học lớp nào vậy? Đẹp trai không?“

“Nhà giàu không con kia?“

Tôi cứng họng không nói được gì. Sao tôi có cảm giác mình đang bị tra khảo vậy nè! Tôi cười trừ, trả lời nhỏ nhẹ, sơ sài:

“Người đó học cũng khá lắm! Nhìn cũng được, gia đình cũng được! Nói chung là… cũng thường thôi!”

“Học lớp nào vậy?”

“Lớp… 12 đó! Đúng rồi, học lớp 12!” Chỉ cần nói như vậy, tụi nó có nhiều chuyện cách mấy cũng không đủ cơ sở để điều tra.

Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy gần sáu giờ, tôi mượn cớ học thêm liền rút lui. Chỉ cần cho một lượng thông tin chung chung, qua loa, không chính xác, lại mơ hồ nữa, tụi nó muốn điều tra ư? He he he… Chuyện này xem chừng hơi khó đấy!

Thế nhưng… tôi đã đánh giá quá thấp trình độ nhiều chuyện của mấy đứa bạn. Khi tôi nghĩ rằng mình như trút bỏ được gánh nặng to lớn, vượt qua được một kiếp nạn thì nhỏ bạn chạy theo, gào lên:

“Ê! Có gì cho tụi tao xin nick facebook để chiêm ngưỡng dung nhan bạn trai mày nha!!!”

Tôi cuống cuồng bỏ chạy không kịp thở. Hic! Đúng là xui xẻo mà!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Lạc Di

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/1/15
Bài viết
73
Gạo
0,0
Câu chuyện dễ thương không kém phần bá đạo. :P
Hóng chương mới nhé!
Cơ mà tác giả yêu dấu, lời thoại mình thấy không cần thiết in nghiêng đâu nhỉ? Hì hì đổi sang thường cho dễ đọc được hơm? ;;)
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Bạn bè khi nào cũng "phỡn" chuyện của nhau nhỉ? Phen này nữ chính nhà ta an điềm lành thì bí mà cái xấu nó phóng vào như tên ấy nhỉ????
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Ôi cái lũ bạn...:tho11:. Hóng chương mới xem bạn ấy sẽ xoay sở thế nào với cái facebook :v.
Còn xa mới tới đoạn đó! ^^

Câu chuyện dễ thương không kém phần bá đạo. :P
Hóng chương mới nhé!
Cơ mà tác giả yêu dấu, lời thoại mình thấy không cần thiết in nghiêng đâu nhỉ? Hì hì đổi sang thường cho dễ đọc được hơm? ;;)
Mình định để in nghiêng phân biệt cho dễ. Không ngờ... tạo hiệu ứng ngược! Hic!

Bạn bè khi nào cũng "phỡn" chuyện của nhau nhỉ? Phen này nữ chính nhà ta an điềm lành thì bí mà cái xấu nó phóng vào như tên ấy nhỉ????
Nữ chính còn may mắn chán mà! He he he...
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 4.

Cả một tiết học, tôi cứ rên rỉ thảm hại vì cơn đau dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn lên, như đang bới tung ruột gan của tôi ra. Hic! Tại sao càng lúc tiếng giảng bài lại càng mơ hồ vậy nhỉ? Tập trung vào! Mau tập trung vào! Tuần sau là phải kiểm tra rồi! TẬP TRUNG ĐI!!!

“Kem! Sao mặt bà xanh mét vậy?... Á! Còn lạnh ngắt nữa, bị gì vậy?”

Những tiếng gọi bắt đầu xa dần, xa dần, tôi như bị nhấn chìm vào một khoảng không tách biệt hoàn toàn, bên tai chỉ còn loáng thoáng vài tiếng gọi tên tôi đang nhỏ dần lại. Đầu óc tôi như thể có một đoàn tàu xe lửa chạy vụt qua, tai tôi dần ù đi, trước mắt trắng xóa rồi tối sầm lại. Tôi bắt đầu khép mắt lại, không còn biết gì nữa!

Tôi đang đi vào trường lúc sáng sớm, trời lạnh đến tê cóng cả người, đôi chân tôi như đóng băng tới nơi. Cả trường vắng hoe vắng hoét không có lấy một bóng ma. Tôi hơi rùng mình. Những ô cửa sổ, những cánh cửa phòng học vẫn còn khép chặt và không có chút ánh đèn nào chiếu vào. Điều này đồng nghĩa với việc tôi là đứa vào trường đầu tiên ư?

Tôi liếc nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là vào học rồi, không lí nào tôi là người đầu tiên vào trường?! Chẳng lẽ hôm nay trường cho nghỉ? Không thể nào! Nếu vậy thì tôi phải nhớ chứ, vì tôi vốn đâu phải đứa chăm học gì đâu!

Bỗng nhiên, tôi nghe có tiếng sáo du dương bên tai, tiếng sáo ngọt ngào và trong vắt làm tôi như lún sâu hơn vào cơn mê. Hình như là phát ra từ lớp 12T2? May quá! Vậy là tôi không phải người đến đầu tiên!

Tôi chạy ùa tới lớp đó. Ở bàn thứ hai của hàng đầu tiên, tôi trong thấy một bóng nam sinh cao ráo, dáng người thư sinh, đang nhắm mắt thổi sáo. Người này… là…



“KEM!!! Mày có sao không?”

Một tiếng thét làm tôi giật mình như đang bị ai xô ngã xuống cầu thang. Tôi chớp chớp mắt, bừng tỉnh hẳn. Hả? Thì ra là mơ thôi sao? Giấc mơ lúc nãy… tôi gần như chỉ nhớ thoáng qua một chút.

“Sao tao nằm đây?” Tôi ngơ mặt hỏi Gà. Mặt nó đanh lại, như thế năm mới năm me đến nơi mà nợ cũ cả năm tôi còn chưa chịu trả í. Đây chẳng phải là phòng y tế trường sao? Tôi đang học tiết Hình học trên lớp… rồi bị đau dạ dày… rồi chóng mặt… rồi ngủ một giấc thẳng cẳng tới tận tiết thứ tư. Á! Tôi đã nghỉ một tiết rồi ư?

“Mày ráng nhịn đi! Ráng mà thực hiện chiến dịch giảm mỡ vớ va vớ vẩn của mày đi! Nói có sai đâu, đau dạ dày rồi, sáng bừng hai mắt mày lên chưa?” Nó nói cho một tràng. Nhưng tôi biết, nó hóa rồ như vậy cũng vì tôi dọa cho nó hoảng loạn. Tự dưng trong lòng tôi trào lên một cảm xúc hạnh phúc bất tận. Có một người bạn như nó thật tuyệt. Tôi nhõng nhẽo níu tay nó lắc lắc (vì dù sao so tuổi thật nó cũng là chị tôi):

“Thôi mà! Đừng giận tao mà! Lần này là lần cuối, mày yên tâm!”

“Sang năm là học 12 rồi, mày làm ơn xóa sổ cái chiến dịch nhịn ăn giảm mỡ nhảm nhí của mày đi!”

“Ờ! Biết rồi mà!!!”

Tôi tiếp tục lên lớp, ngồi học một cách điềm tĩnh nhất có thể giữa những ánh mắt săm soi tò mò của chúng bạn trong lớp, như thể chúng nó không thể nào tin nổi một đứa thủ quỹ hùm beo hổ báo của lớp cũng có lúc ngã bệnh vậy! Tôi cũng là con gái chứ bộ! Hừm… hừm… hừm…

Giờ ra chơi năm phút ngắn ngủi, đứa nào cũng tận dụng triệt để từng phút từng giây. Đứa thì tranh thủ chợp mắt để còn gân cổ lên học cho xong tiết cuối. Đứa thì ngáp ngáp ăn bánh tráng trộn. Đứa thì bấm điện thoại như thể cả ngàn năm nay mới thấy cái “phone” nó ra làm sao! Tôi cũng chuẩn bị làm một giấc ngắn thì con bạn bàn trên quay xuống hỏi tôi:

“Kem! Nói nhỏ nghe nè!” Mặt nó ngại ngùng thấy rõ. Kiểu này không phải chuyện tình yêu tình báo chắc cũng là chuyện thiếu tiền đây nè, thì chỉ có mấy chuyện đó mới đến gặp tôi để mà giải đáp thôi!

“Ờ! Nói đi! Tao cố nghe nè!”

“Ê! Tao thích cái bạn học chung lớp học thêm Anh văn với tao đó. Dễ thương lắm! …. Bla bla bla bla… Giờ tao làm sao bây giờ?”

Có một điều ngộ nghĩnh đến dễ thương là hầu như ai có thắc mắc chuyện tình cảm đều tìm đến tôi mà hỏi giống như tôi là một chuyên gia tư vấn tâm lí tình yêu học đường vậy. Trong khi tôi là một đứa ế truyền kiếp, lại tôn thờ chủ nghĩa F.A nữa. Không biết chúng bạn nghĩ sao nhưng cứ mỗi lần thắc mắc về điều này tôi lại tự cảm thấy buồn cười về chính bản thân mình. Chắc tại tôi có khiếu tư vấn ấy mà!

“Nói chung là hiện tại bây giờ mày phải… Bla bla bla bla… You know?”

Tôi được dịp lại bắt đầu lên mặt, lên giọng, tự hào vì bản thân mình quá tài hoa, không dấn thân vào lĩnh vực đó mà cũng biết cách ứng phó. Nói chung tôi quả là tài tình! He he he!!!

Năm phút ra chơi nhanh chóng kết thúc. Tiết cuối là tiết Quốc phòng. Thay vì ngồi trên lớp chép mấy dòng dài lê thê như dự định ban đầu thì thầy đã quyết tâm đánh đuổi mấy con sâu ngủ đang “ám” lớp bằng cách lôi cả đám xuống sân để tập… lắp ráp súng!

“TRỜI!” Cả lớp đồng thanh bi ai gào lên một tiếng, mặt đứa nào cũng mếu máo và tự nói thầm trong lòng: Biết vậy ở trên lớp chép bài cho xong!

Tôi mơ màng không để ý đến bài giảng, đôi mắt đảo nhìn mây, nhìn trời, nhìn bất kỳ thứ gì nhưng không nhìn vào bài giảng mà thầy dường như đang vô cùng tâm huyết. Tình cờ, đôi mắt tôi liếc qua bắt gặp một dáng người dong dỏng cao, rất quen thuộc đang đi lên bục giảng. Ánh mắt tôi bất chợt bị thu hút, tôi chăm chăm nhìn vào lớp 12T2, nhìn vào bóng người của Minh Duy rồi… đoán sự việc xảy ra trong lớp.

Đôi khi, tôi tự cười nho nhỏ với vài suy đoán điên rồ của mình, lũ bạn không biết, chúng nó lại bắt đầu nghĩ rằng tôi mong ra về đến phát khùng rồi cơ!
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ta hỏi này tác giả, nàng có phải cũng giống nử chính hay không mà am hiểu tâm lí của... FA vậy?:)
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên