Kế hoạch tình đầu - Cập nhật - MiO

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Ta hỏi này tác giả, nàng có phải cũng giống nử chính hay không mà am hiểu tâm lí của... FA vậy?:)

Thì mình đã F.A truyền kiếp rồi còn gì nữa!!! Không biết nên buồn hay nên vui đây. Haizz...:tho7::tho7::tho7:
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Ôi trời, tuổi xuân sống sao cho vui chứ lo gì nhiều về chuyện đó hỡi nàng!!!

Vấn đề là FA giống như đồ ăn vậy, ăn hoài một món cũng chán nên cũng muốn đổi khẩu vị. Ra đường toàn thấy thiên hạ tay trong tay riết muốn nguyền rủa luôn. Sao càng ế ra đường lại càng thấy nhiều kẻ yêu nhau thắm thiết thế nhỉ?:tho10::tho10::tho10:
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 5.
th2_15.gif


Buổi tối, chúng bạn đang tích cực ôn tập bài văn để ngày mai không biết đứa nào đen đủi (rất có khả năng là chính bản thân mình) lên bảng trả bài dài lê thê như tám tờ sớ táo quân gộp lại, thì tôi lại nhẹ nhàng ngồi lướt như tên qua những trang ngôn tình trên diễn đàn.

Tôi bắt đầu mò mẫm, nghiễn ngẫm từng chương ngôn tình từ năm 13 tuổi. Và hiện tại khi gần 17 tuổi, tôi đã trở thành một fan trung thành của ngôn tình với những tựa truyện đã đọc không dưới 400 truyện. Tôi có thể nhớ vanh vách lí lịch một tác giả, thậm chí là một nhân vật “siêu phụ lót đường” trong một cuốn ngôn tình, nhưng lại bất lực trước bảng “kê khai thành tích” dài lê thê của những tác giả văn học như Hoài Thanh, Chế Lan Viên… mà tôi phải học thường xuyên và nghe giáo viên nói ra rả cả ngày trời. Có lẽ những gì ít áp lực thì luôn dễ ghi nhớ hơn.

Đang đọc tới đoạn gây cấn nhất là nam chính sắp lên sàn “xử đẹp” nam phụ thì điện thoại reo lên, tôi mắt dán chặt vào từng con chữ trên màn hình laptop, bắt máy theo quán tính:

“Alô! Kem nghe.”

“Kem! Thứ Bảy tuần này không vào trường, tụi mình ra qua trà sữa đối diện nha! Nhớ nha. KHÔNG TỚI TRỄ!”

“Ờ!”

Tôi cúp máy, mắt vẫn không rời màn hình, cảm thấy con Gà vừa thông báo một tin vô cùng dư thừa, phải chi mà nó bảo khỏi phải vào trường thì được rồi. Vào trường và vào quán trà sữa đối diện trường thì có gì khác nhau cơ chứ? Tôi cũng sẽ không được ngủ trưa và lại đạp xe hối hả dưới cái nắng ban trưa như điên thôi!

Tôi nhanh chóng đem vấn đề đó vứt sang một bên, tiếp tục nín thở với diễn biến tiếp theo của truyện.



Tôi ngủ gà ngủ gật với bài giảng sinh động hết cỡ trên lớp.

'Tiếng hát con tàu' là tác phẩm của Chế Lan Viên. Đây là một bài thơ rất hay, nhất là lời đề tựa. Và trong bài thơ cũng có rất nhiều hình ảnh đẹp. Bây giờ ai xung phong đứng lên chọn một chi tiết mà em cảm thấy thích nhất và phân tích mạch lạc chi tiết đó. Nếu hay, cô sẽ cộng điểm!”

Tôi choàng tỉnh. Mà hình như không chỉ có mình tôi mà những đứa khác trong lớp vừa nghe được hai từ “cộng điểm” thì đứa nào cũng điên cuồng lật tập lật sách như muốn tìm kiếm đáp án chính xác nhất có thể. Tôi cũng không ngoại lệ, cũng nhìn ngó lung tung vào bài thơ, còn đang muốn tìm một chi tiết tâm đắc nhất thì đã có người giơ tay. Tôi thở dài, ngậm ngùi bỏ qua một cơ hội tốt.

Tôi chán nản rút điện thoại, để phía sau hộp bút, lén mở dữ liệu để online facebook. Tôi tình cờ nhấp vào facebook của Minh Duy, coi khoảng vài dòng lại cười khúc khích. Cười vì lần đầu tiên thấy được mặt trái của một kẻ học chuyên Toán tưởng chừng rất khô khan, bởi vì trên facebook toàn đăng những dòng thơ, những dòng tâm trạng sướt mướt, ủy mị mà kẻ học chuyên Văn như tôi còn chưa chắc viết được như thế.

“Mày dẹp đi! Cô mà thấy là lên sổ lam (sổ đầu bài) ngồi nghe chưa! Thêm năm ngàn tiền phạt nữa đó!” Con nhỏ kế bên lén nhắc nhở. Tôi cũng biết thân biết phận, không muốn bị viết tự kiểm, lôi phụ huynh lên làm việc nên cất điện thoại vào hộc tủ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất… tự hào như phát hiện được một bí mật gì cao siêu lắm.

“Còn bao lâu nữa mới reng chuông?” Tôi chịu không nổi với tiết học khô khan này, quay sang hỏi nhỏ.

“Đúng một phút nữa! Ráng lên!” Nó nói nhỏ, xem chừng nó cũng đang buồn ngủ lắm rồi.

“Yeah~~~” Tôi vừa nghe xong như được hồi sinh, chống cằm mong tới giờ reng chuông.

Tiếng chuông cứu khổ cứu nạn vang lên, tôi từ một đứa ủ rũ như cọng cỏ héo bỗng được tiếp thêm sinh khí, bật dậy như rồng như hổ lao ra khỏi lớp chạy xuống lớp bà Gà, chuẩn bị tám nhảm xuyên lục địa.

“Buồn ngủ quá mày ơi!” Tôi vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa nói. Nó trề môi nhìn tôi với ánh mắt đầy biểu cảm không tên:

“Mai mốt lên lớp 12 rồi thấy! Muốn cũng không ngủ được đâu! Học như con điên luôn cho coi!”

“Hừ!... Mà mày chờ ai vậy? Thấy mày cứ ngóng ra cầu thang hoài…”

“Minh Duy.” Nó đáp lại cực gọn. Tôi trố mắt, sao tự nhiên lại chờ thằng cha đó? Chẳng lẽ hai người này đang…

“Chờ ổng lên trả tập Sinh cho tao. Mày ở đó nghĩ nhăng nghĩ cuội là ăn đạp nha!” Nó giống như hiểu được suy nghĩ lệch lạc trong đầu tôi, liền nhanh chóng cho tôi một gáo nước lạnh, dẹp ngay suy nghĩ đó. Tôi bất giác thở phào. Cũng may! Không thì lại là… chuyên Toán nữa chắc tiêu luôn quá!

Tôi với nó đứng im lặng một chút. Tôi còn đang cố nhớ ra chủ đề muốn nói với nó thì bất thình lình, một giọng nói vang lên ngay sau lưng:

“Trúc! Tập Sinh của bà nè!”

Tôi giật mình chút nữa thì lao cổ xuống lầu. Đồ… đồ… đồ chuyên Toán lập dị!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

rain123

Gà con
Tham gia
23/7/14
Bài viết
6
Gạo
0,0
:tho1:Mạch truyện khá tự nhiên. Nhưng nên miêu tả nội tâm, tác giả còn thiên về lời thoại nhiều quá . Truyện rất dễ thương, hài và bá đạo. Thắc mắc không biết chừng nào nam chính với nữ chính mới yêu nhau nhỉ? :D:D:D:D
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 6.

Tôi đọc tin tức nhảm nhảm trên facebook, thi thoảng lại do dự rốt cuộc có nên nhấn like hay không? Thi thoảng lại phì cười trước những tấm ảnh “dìm không ngóc đầu lên nổi” của lũ bạn trong lớp. Sắp sửa thoát ra để làm bài tập Anh văn thì khung inbox vốn dĩ chẳng bao giờ có đứa nhắn “riêng tư” với tôi (ngoại trừ ba con bạn bất thường lần thứ n) bỗng dưng nhấp nháy. Tôi bàng hoàng, ngỡ ngàng, rồi ngáo mặt nhấp vào đấy.

“Cho cái link đi!” Người gửi là ZLinh– một trong những người bạn cũ năm cấp hai của tôi. Tôi đơ khoảng năm giây rồi nhắn lại một cách ngu ngơ:

“Link gì?”

“Link facebook bạn trai của bà! Đừng có biện hộ với tôi là bà không nhớ không biết gì nha!”

What??? Chuyện nhảm vậy mà còn nhớ hay sao? Bộ nó rảnh lắm à?! Bạn trai gì chứ? Link facebook gì chứ? Bịa chuyện bịa người thì moi đâu ra mà đưa cho nó, lỡ đưa mà xảy ra nhiều rắc rối chẳng phải tôi là đứa ôm hết hay sao? Ai nói cho tôi biết phải làm gì bây giờ?

“Tôi không đưa được. Bạn trai tôi ghét bị làm phiền bởi bạn bè lắm!” Tôi liền chém gió một cái cớ.

“Thì tôi đã nói gì đâu. Tôi chỉ coi mặt mũi bạn trai bà ra sao thôi mà! Ích kỷ vừa thôi! Có gì đâu!” Nó nhắn một loạt, còn tôi thì hoang mang tột độ. Bạn trai mọc ở đâu ra đây?

Tôi: “Đã nói là không được mà!”

ZLinh: “Bà đã nói dối, đúng không? Bà vốn dĩ không có bạn trai. Càng không thể nào xuất hiện một anh lớp 12 quen với bà được, phải không?”

Tôi: “Bà có phải tôi đâu mà phán như thánh vậy hả? Chờ đó, tôi không gửi link facebook, vì anh ấy đâu có dùng facebook đâu. Tôi sẽ đưa ảnh cho bà xem!”

Tính hiếu thắng của tôi lại được dịp tràn lên đến não. Tôi quên béng mất mình đang bịa chuyện, bịa ra một người bạn trai “chung chung” mà điện thoại của tôi lại toàn chụp cảnh vật, chụp… tôi thì đào đâu ra hình bạn trai đây???

ZLinh: “Ok! Tôi chờ bà gửi ảnh đây!”

Tôi lục tung cả điện thoại, máy tính cũng chẳng có nổi một tấm hình của nam chứ đừng nói gì đến bạn trai. Túng quẫn, tôi liều mạng lên facebook tải về một ảnh nhìn “thường thường bậc trung” rồi gửi qua cho nó. Lạy trời để nó xem xong bức ảnh thì im miệng lại luôn đi. Nhưng đúng là không ngờ…

ZLinh: “Ồ! Nhìn cũng đẹp quá nha! Chúc mừng bà thành công từ giã kiếp ế. Bye nha!”

Tôi vẫn còn ngu ra đó vì không biết mình đã gửi bức nào đi. Chỉ là cắt đuôi được con nhỏ này thì may rồi.



Ngày thi cận kề, tôi dường như càng lúc càng rối rắm lên. Vừa phải lo cả đống bài tập, kiểm tra lặt vặt trên lớp, vừa xoay mòng mòng với đề tài trong cuộc thi lại vừa phải đảm đương việc trong nhà. Nói chung, tôi sắp điên mất rồi!

Tôi vốn dĩ không phải là một đứa đầu óc trong sáng gì, ngược lại còn có chút u ám (Vì bị ngôn tình đầu độc. Nhưng tôi tình nguyện như vậy!!!) Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tối ngày tôi phải làm việc với đám người toàn nói những lời… đen tối ấy. Dù tôi cố tình lờ đi thì sao? Giả bộ không hiểu thì sao? Tôi vẫn hiểu! Vì tôi đâu có ngu! Bộ họ không biết được điều đó hay sao? Ít nhất làm ơn cho tôi một chút trong sáng trong cái bộ não sắp bị nhuộm đen này đi! Please!!!

“Chắc tôi chết quá!!!” Tôi than vãn khi bà Sếu đang cắm đầu làm bài tập. Cái môn Toán điên khùng đó có cái gì mà làm bà này mê còn hơn tiền thế hả?

“Chuyện gì nữa! Sao lúc nào cũng than vãn thương tâm hết vậy? Bà mới có 17 tuổi thôi nha, làm gì mà suốt ngày rên rỉ như khổ não lắm vậy!” Nó chẳng buồn ngẩng mặt lên.

“Ờ! Bà thử vào hoàn cảnh của tôi đi rồi thấy. Bà sẽ thấy than vãn như tôi là còn nhẹ đó, tôi chưa đứng lên đập đồ đập đầu đã là may lắm rồi!”

“Diễn tả lố quá muội muội à!” Nó châm chọc. Tôi dẫu môi, nói: “Không có lố đâu nha! Tôi đang nói thật luôn đó!”

“Rồi giờ bà định làm gì? Tối ngày thấy mặt tôi là lôi đầu lôi cổ tới để than vãn. Bộ bà tưởng lớp 12 rảnh lắm hả? Rảnh như mấy ông làm đề tài chung với bà đó hả?!”

“Chứ ngoài bà ra tôi biết đi nói với ai bây giờ?” Tôi nhíu mày, nó cười mà như không cười, phán cho một câu làm tôi ngáp ngáp: “Than với bức tường ấy mà! Nó sẽ ngồi im nghe bà nói hết một mùa trung thu luôn! Ok?”

Tôi: “…”

Chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày thi. Tôi và bà Gà làm ngày làm đêm, hai đứa chuyên Văn mà làm một thiết bị điện, không cần miêu tả chi cho sâu sắc cũng biết là khó khăn trăm đường. Chỉ mỗi việc tôi nhúng tay vào đã làm cháy hết hai mạch điện, hậu quả là phải lắp lại từ đầu. Chưa hết, tuần sau là bắt đầu Thi học kỳ I, điều kinh khủng đó sắp diễn ra rồi!!! Tôi đã có chữ nào trong đầu chưa nhỉ???

“Gần thi rồi! Mày đừng làm phiền tao kiểu đó!” Tôi trả lời ngay khi nhận được inbox trên facebook từ một đứa bạn năn nỉ xem hình “bạn trai tin đồn” của tôi.

“Sao mày cho con ZLinh coi được? Bạn bè thiên vị vừa vừa phải phải nha!”

Tôi:… Biết ngay sẽ có chuyện này xảy ra cơ mà! Một người, sẽ có một người nữa, rồi lại có thêm n lần một người như thế nữa đó! Lần này tôi phải cương quyết hơn nữa mới được. Và cuối cùng, tôi đã cương quyết… off ra khỏi inbox.

Vậy đi cho nó lành!



Ngày thi nhanh chóng đến. Với một đứa chuyên Văn học bài siêu đẳng như tôi thì những môn như Văn, Anh, Sử, Địa, vân vân… các loại như thế đều chỉ là một cái phủi tay dễ dàng. Nhưng, gánh nặng đều đè hết lên ba môn Toán, Lý và Hóa.

Ba cái môn khốn kiếp! Nhất là môn Toán đó! Rốt cuộc là thằng cha nào đã đem cái môn âm binh đó xuống hành tinh xinh đẹp này thế hả? Cái môn gì đâu mà toàn là số với hình, hình với số không à, sao không để dành cho người ngoài hành tinh học luôn đi!!! Đáng ghét quá!

Vất vả vượt qua được môn Lý và môn Hóa, may mắn ngồi kế hai con nhỏ là thánh Lý và thánh Hóa trong lớp, tôi xem như qua được hai ải. Nhưng còn môn cuối cùng thì… Tình hình này có vẻ khó khăn đây nha!!! Chẳng lẽ phải tự lực cánh sinh qua ải này hay sao? Tôi đã rất dở môn này rồi, tôi không thể để bị khống chế môn này!!!

Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không cãi được ý trời. Tôi mệt mỏi và uể oải lết xác ra khỏi phòng thi, tôi là đứa đầu tiên ra khỏi lớp. Có nên mừng không nhỉ? Tôi chán nản thở dài. Xem ra lần này bế tắc thật rồi cơ! Hic! Tôi vác cặp đi xuống cầu thang một cách chậm chạp. Chân vừa chạm nấc thang cuối cùng thì gặp một người…

“Ủa? Thi xong rồi hả? Ra sớm vậy? Làm bài ok không???” Nghe giọng kẻ đó có vẻ như vui và hào hứng lắm. Tôi thì lại đang điên loạn, tranh đấu loạn xạ trong lòng vì môn Toán đê tiện.

Kẻ chuyên Toán này xuất hiện ở đây làm gì? Cười nhạo tôi hả?

“K-H-Ô-N-G!” Tôi gằn từng tiếng. Lườm Minh Duy một cái rồi đi thẳng. Máu nóng lại tràn lên não nữa rồi! Grừ!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kesinohana

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/1/15
Bài viết
106
Gạo
0,0
Nhất là môn Toán đó! Rốt cuộc là thằng cha nào đã đem cái môn âm binh đó xuống hành tinh xinh đẹp này thế hả? Cái môn gì đâu mà toàn là số với hình, hình với số không à, sao không để dành cho người ngoài hành tinh học luôn đi!!! Đáng ghét quá!
=)) Mình thấy câu này đúng gì đâu luôn. Mình cực kì ghét toán, ghét sát số. :v
Bạn viết chương này rất tự nhiên, đáng yêu và hai hước nữa. Hòng chương mới nha. :tho3:
 

Tiểu Quỷ

Gà con
Tham gia
23/8/14
Bài viết
38
Gạo
0,0
Có một điều ngộ nghĩnh đến dễ thương là hầu như ai có thắc mắc chuyện tình cảm đều tìm đến tôi mà hỏi giống như tôi là một chuyên gia tư vấn tâm lí tình yêu học đường vậy. Trong khi tôi là một đứa ế truyền kiếp, lại tôn thờ chủ nghĩa F.A nữa. Không biết chúng bạn nghĩ sao nhưng cứ mỗi lần thắc mắc về điều này tôi lại tự cảm thấy buồn cười về chính bản thân mình. Chắc tại tôi có khiếu tư vấn ấy mà!
Cái này giống mình, hình như dân F.A đều là chuyên gia tư vấn tình cảm thì phải.=))=))
Truyện của bạn siêu dễ thương luôn. Hóng chương mới.:tho26:
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
:tho1:Mạch truyện khá tự nhiên. Nhưng nên miêu tả nội tâm, tác giả còn thiên về lời thoại nhiều quá . Truyện rất dễ thương, hài và bá đạo. Thắc mắc không biết chừng nào nam chính với nữ chính mới yêu nhau nhỉ? :D:D:D:D
Cái đó thì mình cũng bó tay. Hic!

=)) Mình thấy câu này đúng gì đâu luôn. Mình cực kì ghét toán, ghét sát số. :vBạn viết chương này rất tự nhiên, đáng yêu và hai hước nữa. Hòng chương mới nha. :tho3:
Vậy là có người đồng cảnh ngộ rồi *bắt tay nào* Bệnh này của mình là thời kỳ cuối luôn rồi. Hết thuốc chữa rồi cơ!

Cái này giống mình, hình như dân F.A đều là chuyên gia tư vấn tình cảm thì phải.=))=))
Truyện của bạn siêu dễ thương luôn. Hóng chương mới.:tho26:
Có vẻ như mấy người đi hỏi chuyện tình cảm đều troll dân FA như tụi mình.
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương 7.

Vừa thi xong học kỳ, tôi lại bù đầu bù cổ với đề tài vì ngày thi cận kề. Trời ơi, ai cứu tôi với!!!

“Tôi chết, tôi chết, tôi quyết định đi chết đây!!!” Tôi đập mặt xuống bàn cạch cạch mà không chút cảm xúc đau đớn (vì đã lót sẵn ba cuốn sách giáo khoa phía dưới). Đang đập mặt quyết liệt thì quyển sách bất thình lình bị rút ra, tôi theo quán tính ngừng không kịp đập mặt xuống bàn cái “binh” tê tái cả lòng người. Trời ơi!!!

“Đã xác định tự tử thì đừng lót sách giáo khoa làm gì cho sỉ nhục cuốn sách. Hứ! Bà nói câu này lần thứ n+10800 lần rồi biết chưa? Tôi nghe bà nói đến mức thuộc lòng rồi đây này! Có phải bà gây ra đại họa gì, chuẩn bị đem nó quẳng co tôi gánh hay không hả?” Nó trừng trừng nhìn tôi. Tôi bất giác nhớ lại, hôm trước là tên điên trốn viện nào đã nói với tôi là bà Sếu hiền dịu, ngây thơ vậy nhỉ? Tôi muốn quay cảnh này lại đưa tên đó xem quá!!!

“Ờ… Thì… Chẳng qua tôi chỉ muốn tâm sự chút thôi mà!...”

“Ủa? Bộ tôi là tổng đài chia sẻ tình cảm hả? Hay chuyên mục tư vấn tâm lý tuổi trẻ? Hay là một bộ phận người rảnh rỗi dư hơi nào đó ngồi nghe bà nói nhảm? Có gì tâm sự lẹ lẹ đi!” Nó chống cằm hừ hừ mấy tiếng. Tôi cười mỉm:

“Thứ Ba tôi phải thi rồi cơ!!! Thi sáng tạo khoa học í! Mệt quá!”

Sếu: “Thì sao? Liên quan tới tôi chưa?”

Tôi: “Mà bữa mốt lại kiểm tra Toán, mới chết chứ!”

Sếu: “Rồi gì nữa… Sao tôi lại cảm thấy không may vậy nè, trời ơi là trời!”

Tôi: “Bà làm bài tập Toán giùm tôi nha! Chỉ có hai chương thôi à!”

Ngay lập tức, nó trợn trắng mắt lên, gào thét: “NEVER!!! Tôi không bao giờ tiếp tay cho những chuyện như vậy nghe chưa KEM!!!”

Tôi:… Biết ngay mà! Hic! Biết ngay mọi chuyện sẽ thành ra như vậy mà! Tại sao nó lại chính trực đến thế cơ chứ???

Chưa chờ biết điểm thi được môn nào tôi đã phải cấp tốc vác túi đi thi vòng tỉnh.

Số tôi không có duyên với vòng tỉnh. Tôi khẳng định được điều đó vào năm lớp 9, khi tôi dự thi học sinh giỏi Văn đạt giải khuyến khích vòng trường, rồi giải nhì vòng thành phố, nhưng khi bước chân đi thi vòng tỉnh, tôi đã rớt cái bẹp không thương tiếc trong khi chỉ thua điểm chuẩn… 0,5 điểm! Haizz… con số 0,5 huyền thoại đó đã giết chết cơ may thi vòng tỉnh của tôi rồi!!! Nên bây giờ, khi bất giác nhớ lại, tôi cảm thấy có chút không may.

Ngày thi này quả nhiên không phải là ngày may mắn với tôi, nhưng có vẻ như ngày thi này đã mở ra một câu chuyện khác (đầy phiền toái) cho một đứa 17 tuổi như tôi.

“Buồn ngủ quá!!! Trời ơi! Tôi buồn ngủ quá Gà ơi, buồn ngủ quá Minh Duy ơi, buồn ngủ quá mấy ông ơi!!!”

Cả một dặm đường đi tới quán ăn trưa, đâu đâu cũng toàn là tiếng rên rỉ “buồn ngủ quá, buồn ngủ quá!” của tôi. Một đứa cung Thiên Bình vốn được xem thanh lịch như một bản năng mà hiện tại là vật vờ, ngáp ngắn ngáp dài, gào tướng lên giữa phố. Thế này là thanh lịch cơ à?

Tôi có thể không ngủ vào ban đêm. Có thể không ăn hai ngày, không uống một ngày nhưng bảo tôi nhịn ngủ trưa một buổi ư? Cực hình nhân gian đó! Vậy mà hôm nay thi cả ngày. Sáng tờ mờ lúc 7 giờ tôi đã phải lết xác đến hội trường Sở để đi thi. Vắng hoe, không có nổi một bóng ma. À! Có chứ! Là ba bóng ma của tôi, Gà và… Minh Duy. Tôi ngáp ngắn ngáp dài lết vào dọn chỗ thi của mình cho đàng hoàng, xong tiếp tục… ngáp.

Buổi trưa, tôi chỉ mới qua hai ải “phụ của phụ” của hai vị giám khảo được xem là “tạm dễ tính”. Buổi chiều vẫn còn một ải chính nữa nên chúng tôi phải ở lại. Con bạn tôi và mấy ông tướng kia ai cũng như rồng như hổ, hổ báo cười đùa, tán gái công khai trong phòng thi, đọc đam mỹ ngay trong phòng thi và bình luận vớ vẩn gì gì đó về hủ nữ. Xin lỗi, sắc nữ là tôi đây không thích điều này tẹo nào! Tôi nhanh chóng mệt mỏi lúc 12 giờ khi trong bụng rỗng tuếch cứ kêu rột rột, mắt thì cứ díp lại không mở lên nổi, không nhờ Minh Duy lôi cổ dậy chắc tôi ngủ luôn trên ghế đá như một con nhỏ vô gia cư rồi.

Kem à! Tỉnh lại! Cố lên đi! Oáp…

“Cái gì mà ngáp hoài vậy con nhỏ kia?” Minh Duy cốc một cái lên đầu tôi, tôi choáng váng, nhưng cơn buồn ngủ chết tiệt kia vẫn bám dính lấy tôi không buông tha. Tôi rất muốn nhào tới cạp cho hắn ta một cái rồi hét lên bảo tên chuyên Toán kia mau xê ra đi, nhưng tôi lại buồn ngủ nữa rồi!

“Minh Duy ơi, ông đi chung với con nhỏ này đi, nó mơ mơ màng màng kiểu này một hồi lủi ra đường thì tôi không cản được nó đâu!!!” Con Gà chết tiệt ham vui bỏ bạn, nó thừa biết tôi căm hận chuyên Toán mà còn hắt hủi tôi đi chung với kẻ này nữa chứ.

Tôi muốn băm, băm, băm hắn ra!!!

Tôi muốn cạp, cạp, cạp chết hắn!!!

Lo nghĩ vớ vẩn, tôi nhào ra đường thật, một chiếc mô tô chạy điên dại chắc vì ỷ đây là đoạn đường vắng, tôi lại mơ mơ màng màng đứng ngây ra tại chỗ, chiếc xe lao tới bóp còi chói cả tai.

Bỗng có một lực mạnh từ phía sau kéo giật người tôi lại, tôi bước trễ một nhịp, vướng vào lề, theo quán tính cả người chới với về phía sau. Có một bàn tay ấm áp kịp thời chụp eo tôi lại, kéo cả người tôi đứng thẳng dậy. Một bàn tay vững chắc vô cùng…

Tôi tỉnh ngủ hẳn, quay qua định cảm ơn thì trông thấy Minh Duy, anh mặt nhăn nhó, đồ ngu cũng biết là anh đang nổi điên. Tôi bỗng dưng thấy sợ, lời cảm ơn bị nghẹn tắc ở cổ họng, không nói được gì.

Cốp!

“Có cần ham ngủ như vậy không hả? Chút nữa là có tai nạn rồi thấy chưa? Tỉnh ngủ nghe chưa!” Minh Duy cốc lên đầu tôi một cái, còn đau hơn cái lúc nãy, tôi chưa kịp mở miệng phản bác thì anh đã “tiên phát chế nhân” ra tay đàn áp tôi trước. Vốn quen với hình tượng anh thư sinh, cười mà ít nói nhảm trên phòng thực hành một cách lập dị, bây giờ thấy anh hung hăng như vậy, tôi tự nhiên ngoan ngoãn gật đầu như một con mèo biết ăn năn sám hối. Sao tự nhiên mình phải nghe lời chuyên Toán nhỉ? Sao thế nhỉ?

Con bạn chết tiệt cùng lũ người kia hò hét nhau đi trước, chẳng ai để ý đến sự cố của tôi và Minh Duy ở tít phía sau họ. Đám người này… vô tâm vô tư quá rồi!

“Hồi nãy có bị gì không?” Minh Duy hỏi. Tôi tự nhiên thấy tim mình đập rộn ràng. Nếu như là bình thường, tôi sẽ quay sang mà gào lên dĩ nhiên có, dĩ nhiên có rồi. Nhưng hiện tại, tôi lại hiền lành lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: “Không có sao!”

Tôi bất chợt phát hiện sao mình lại đi gần Minh Duy như vậy nhỉ? Đi sát cạnh bên nhau luôn. Chẳng phải tôi bị kỳ thị Toán sao? Chẳng phải tôi phải tránh anh như tránh tà sao? Vậy mà hiện tại… Ồ! Mà nhìn kỹ… anh cũng không giống như kẻ xấu xa nhỉ, cũng rất… tử tế mà!

Tôi tự nhiên thấy ngại ngùng vì những suy nghĩ tiêu cực tôi gán ghép cho anh! Gì mà tự nhiên tôi thay đổi nhanh dữ vậy? Mày phải bình tĩnh lại đi con Kem kia!!! Mày bị điên mất rồi!

“Đi vào trong đi, ở ngoài lại mơ mơ màng màng nữa thì…” Minh Duy không đợi tôi gật đầu đồng ý đã ngang ngược kéo tôi vào đi phía trong lề, còn mình thì đi phía ngoài. Kẻ vốn coi mình như trời như thần, ngang ngược tàn bạo như tôi cũng có ngày cảm thấy yếu đuối, phải nghe lời người khác như bây giờ sao? Chẳng lẽ không được ngủ trưa thôi mà tôi bị điên rồi sao?

“Ờ!” Tôi gật đầu nói nhỏ. Lâu lâu lại liếc mắt nhìn lén phản ứng của anh. Anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh như mọi ngày. Tự nhiên tôi lại thấy tiếc nuối nhỉ? Tôi tiếc nuối cái quỷ quái gì vậy?

Trái tim già trước tuổi của tôi, trải qua nhiều phong ba tuổi ấu thơ cứ ngỡ đã mạnh mẽ như sắt như đồng mà nay lại như có một dòng nước dịu dàng quấn quanh, an ủi đi những tổn thương trước đây của tôi, đem sự cứng rắn kia loại bỏ, để lại cho tôi một sự rung động không cách nào miêu tả bằng lời.

Đi mòn cả giày cuối cùng cũng tới chỗ ăn trưa. Tôi bị mớ cảm xúc hỗn độn tra tấn đến mức hết muốn ăn trưa luôn. Đến nơi, tôi còn phát hiện một chuyện kinh dị hơn cả phim ma nữa: Tôi đang… nắm – tay – Minh – Duy!

Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi hoảng loạn bỏ tay ra, trời ơi, tôi biết tôi là sắc nữ, nhưng đâu cần kém cỏi đến mức phải đi nắm tay tên chuyên Toán lập dị này hả??? Minh Duy có phát hiện không? Nếu phát hiện thì sẽ phản ứng thế nào??? Kem ơi là Kem, mày bệnh lắm rồi! Hết thuốc cứu rồi Kem ơi!!!
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên